Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Bảy, 2013

anhtiensu

Tên anh hoàng tráng hay lắm nhưng vì anh hay mở đầu một câu nói bằng câu ” Tiên sư bố đời” nên mình gọi anh là Anh Tiên sư bố đời.

Anh là tổ trưởng của mình hồi mình làm nhân viên phục vụ ăn uống  Đường sắt. Gọi là phục vụ cho nó oai hách chứ thực ra là bán cơm phở, bánh kẹo và nước chè trên tầu.  Tổ phục vụ gồm có 4 người, anh TSBD( viết tắt cho nó nhanh) , chị Rậu ( vợ anh), chị Tuận và mình. Tất cả đều từ TNXP chuyển ngành về nên quí nhau lắm. Anh TSBD lấy chị Rậu đã mấy năm mà chưa có con. Chị Tuận có một thằng con trai 4 tuổi đẹp như tranh vẽ. Thằng bé là con của chiến trường . Chị Tuận bảo:

– May tao kiếm được thằng cu chứ không giờ về đi làm chỉ để nuôi mõm, sau chả biết nương tựa vào ai.

Hồi mình mới về tổ anh nhận việc, anh TSBD bảo:

– Tiên sư bố đời, anh nghĩ mãi vẫn đéo hiểu tại sao mày lại đi TNXP khiêng vác quần quật ra, rồi lại về làm cái nghề bán nước rong . Đáng mày  phải ngồi bàn giấy gõ máy chữ, chỉ tay năm ngón, ăn trắng mạc trơn…

– Ôi giời, nghề nào mà chả được. Em mà không đi TNXP có khi cũng chả được làm cái nghề ngon như thế này ( hồi ấy, cái gì cũng phân phối nên làm nghề thương nghiệp bán hàng là ngon lắm)

Hồi mới đi tầu phải đi bán nước mình xấu hổ lắm. Hai tay xách 2 ấm nước chè to vật bằng đúng 2 thùng nước tưới cây, ngón tay ngoắc mấy cái ca đi suốt cả đoàn tầu 9 toa mà chả bán hết. Có hôm tầu dồn toa hoặc phanh gấp mình ngã chổng kềnh , nước chảy lênh láng cả vào người khách. Ông khách nóng tính chửi:

– Sư bố con điên, mày đi như con  mù dở say rượu  thế à. Ướt mẹ hết cả dái …

Mình về toa cung ứng đặt phịch 2 ấm nước xuống bảo anh:

– Em làm gì cũng được, em không đi bán nước đâu

– Mày ăn lương bán nước mà không bán thì làm cái gì. Muốn bán được nước phải vừa đi vừa rao. Còn muốn đi tầu không ngã thì khi tầu rùng rùng giật giật phải biết xuống tấn , chân bám chặt xuống sàn tàu như thả neo ấy . Phần chân và thân dưới phải cứng, còn phần thân trên phải lả lướt uốn theo chiều tầu giật. Hiểu chửa?

– Nhưng em không biết rao

-Tiên sư bố đời. Đi bán nước mà không biết rao thì còn làm ăn gì. Thôi , anh đi trước anh rao, mày đi sau mày bán nước. Được chưa?

Từ hôm ấy anh đi trước rao: ” Ai lước chè lóng đây, ai lước chè lóng lào”( khi rao anh hay bị nói ngọng l, n chứ nói bình thường anh không bị ngọng), mình đi sau bán nước .

Sau mình quen không cần anh phải đi trước rao nữa mà mình rao ngọt choét, dẻo quẹo còn hơn cả anh , chưa hết 2 toa tầu đã hết 2 ấm nước. Hồi ấy một ca nứơc giá 5 xu, một ấm nước phải bán 1 đồng 2. Thế mà mình bán được 1đông rưỡu vì họ đưa cả 1 hào, trả 5 xu một ca nước nhưng dứt khoát không lấy tiền trả lại.  Anh  bảo:

– Hề hề, anh đã bảo rồi, mày làm ngon lắm. Mai anh buộc thêm 3 cái ca mày đeo ở cổ đi bán cho nó nhanh  mà khách lại không phải đợi

Hihi, từ hôm đấy mình xách 2 tay 2 ấm nước, mỗi tay ngoắc 3 cái ca, cổ đeo toong teng 3 cái ca nữa là 9 cái ca đi bán nước rong, miệng rao dẻo quẹo ” Ai lước chè lóng đây, ai lước chè lóng lào”. Mỗi khi tầu dồn toa hay phanh gấp mình xuống tấn găm chặt 2 chân   xuống sàn tàu, phần thân trên uốn lượn theo chiều tầu giật. Tầu cứ việc rung lắc giật thoải mái, chả bao giờ mình ngã. Mình biết ơn anh lắm. Có hôm mát giời nước bị ế, về anh bảo:

– Chắc mày lười rao chứ gì?

– Em rao rã cả họng, vượt cả câu mẫu của anh

– Mày vượt thế nào?

– Em rao là: Ai lước lóng đây, ai lước lóng lào. Uống xong ta xếp hàng vào WC

Anh bảo mày vẫn nghịch như hồi ở TNXP

 

 

Một hôm nhận hàng xong xuôi, anh bảo:

– Mày lên trước nấu cơm giúp anh, anh đi tắm cái, nóng quá

Mình và chị Tuận lên nấu cơm sắp xếp hàng họ xong rồi mà mãi không thấy anh và chị Rậu về tầu. Chị Tuận bảo:

– Mày xuống xem anh mày đâu sao lâu thế. Tầu sắp chạy rồi

Mình nhẩy xuống ga thì thấy anh  mặt mày tái mét, còn chị mặt đỏ dừ run cầm cập đang bị CA dong về đồn CA Ga. Cậu CA mình quen lắm, mọi ngày vẫn chấp chới lên tầu tán tỉnh. Mình hốt hoảng hỏi:

– Sao lại bắt anh chị về đồn

– Ông bà này hủ hóa với nhau ở nhà tắm công cộng Ga bị bắt quả tang

– Ôi trời, anh chị  là vợ chồng đấy, hủ hóa gì

Mặt cậu CA nghiêm như đá, lạnh như kem:

– Ai còn lạ gì vợ chồng nhà này. Nhưng quan hệ trong nhà tắm công cộng thì vẫn là hủ hóa. Về đồn lập biên bản

Mình chạy về thông báo cho lãnh đạo công ty sang đồn bảo lãnh cho anh chị về đi tầu. Về tầu mình bảo anh:

– Sao anh lại làm thế?

– Tiên sư bố đời, từ TNXP chuyển ngành về, Công ty xếp cho anh ở nhà tập thể nam, chị mày ở nhà tập thể nữ. Không bờ bụi , tranh thủ thì làm ở đâu. Mày không thấy chị lúc nào cũng có sẵn áo mưa trong túi, để giao ca xong là anh chị ra bờ đê nhà Bác cổ à? ( hồi ấy chưa có nhà nghỉ). Chẳng nhẽ vài tháng về quê một lần ?

 

Hai tháng sau anh vui mừng báo tin chị có bầu.

Sáu tháng sau anh lại hồ hởi thông báo:

– Anh chị được phân nhà rồi nhá. 25m vuông ở khu tập thể Nhà dầu. Hôm lãnh đạo sang đồn bảo lãnh, anh trình bầy vì không có nhà ở nên phải làm thế. Hê hê, anh chị xấu hổ ít thì lãnh đạo xấu hổ nhiều vì không xếp được nhà cho nhân viên. Thế nên công ty xét cấp nhà cho anh sớm.

Anh cười khấc khấc rồi tiếp:

-Tiên sư bố đời, anh nghĩ mãi vẫn đéo hiểu tại sao mấy năm còn ở quê, anh  lên xuống nhịp nhàng, ra vào đều đặn, nắn nót thế mà không dính. Hôm đi tắm cái cánh cửa bị hỏng chốt, anh nhìn thấy chị  đi qua anh ngẫu hứng kéo vào thế mà lại hiệu quả.

Sau lần ấy anh chị có một đứa con gái, xinh phết. Anh đặt tên con bé là Thủy để kỉ niệm ngày nó được hoài thai trong buồng tắm. Còn mình sau vụ ấy được thay anh làm tổ trưởng vì trong tổ ai cũng có phốt hủ hóa.

Sau này mỗi khi vui chuyện anh lại bảo:

– Tiên sư bố đời. Mỗi cái ngẫu hứng hủ hóa của anh mà bao nhiêu người sướng. Anh sướng vì vừa có con vừa có nhà. Mụ Rậu sướng vì không còn lo anh ” mát giời đi gửi”. Cái Tuận sướng vì có đồng bọn cùng tội. Mày sướng vì được lên chức

– Gớm, anh cứ làm như là…

Nói thế thôi chứ mình sướng tưng người vì nếu anh không hủ hóa có đến đời mùng thất mình có chức vụ. He he…

 

 

Read Full Post »