Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for the ‘thủ thà thủ thỉ’ Category

Ngày bé mình xấu đau đớn thê thảm . Đấy là nói thật lòng chứ chả phải nói kiểu” một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu đâu”. Xấu và bẩn . Xấu và bẩn đến mức mỗi lần có khách đến chơi cậu mình chỉ bế cô em gái ra khoe:

– Con gái tôi đấy ông ạ. Xinh không? Da trắng như tuyết, môi đỏ như máu và tóc đen như khung cửa gỗ mun nhá. Mà nó mới 5 tuổi thôi đấy

Ông khách bảo:

– Con bé này xinh thật. Sau chắc phải cỡ hoa khôi ( thời ấy ít nói đến từ hoa hậu)

Mà đúng thật, cô em mình đi thi đâu trúng hoa khôi ở đấy. Mợ mình cho nó thi khoa khôi trẻ em ở Xưởng phim đèn chiếu , nơi mợ làm việc, đoạt giải. Cho đi thi hoa khôi trẻ em thị xã Thanh hóa , nơi bà ngoại mình ở, đoạt giải.

Lại nói khi ông khách của cậu mình đi về ra đến cửa, mình chạy theo bảo:

– Bác ơi, cậu cháu nói dối đấy. Em cháu 6 tuổi rồi

Sau này khi đã làm mẹ mình hiểu được cái tâm lý khoe con của các ông bố bà mẹ, chứ còn lúc ấy mình tủi thân lắm.

Mỗi lần đi học mẫu giáo vỡ lòng ở cách nhà có mấy bước chân, nhưng bao giờ mình cũng chạy qua đường rồi mới vòng lại để vào lớp vì cạnh nhà mình có một bác trông thấy mình bao giờ cũng nói:

– Con gà tồ, con gà tồ… sao trông mày lúc nào cũng như moi từ dưới cống lên thế hả?

Có lúc bác ấy bảo:

– Sao cùng một tổ mà con tiên con cú thế không biết. Một con thì sáng trưng như ánh trăng còn một con lúc nào mặt cũng tối như đêm 30 ấy nhỉ? Cậu mợ mày chả biết đẻ gì cả !

Mình xấu và bẩn có lẽ tại nhà mình thành phần tư sản. Nghe có vẻ nghịch lý nhưng đúng là như thế. Mợ mình sinh đứa nào thì có ngay một bà vú nuôi. Nhà có 3 chị em thì bác Tư Kềnh nuôi mình , cô em kế là bác Đức, cậu em út là chị Hợi.

Bác Tư Kềnh xấu và bẩn. Người bác thấp bé, tay chân lúc nào cũng đen nhẻm, cặp mắt toét nhèm lúc nào cũng đỏ kè , ướt rượt. Có lẽ tại bác ấy hay khóc. Lúc nào mình cũng thấy bác ấy chẩy nước mắt rồi đưa bàn tay đen nhẻm lên hỷ mũi. Mình đưa tay lau giọt nước mắt trên má bác ấy bảo:

– Bác Tư Kềnh đừng khóc nữa, khóc nhiều mắt toét xấu đấy

– Còn cô đấy cô ạ, rồi sau cô cũng khóc nhiều như tôi thôi

Hồi ấy mình không hiểu sao bác Tư Kềnh lại nói vậy. Nhưng sau này, cuộc đời mình quả có nhiều nước mắt… Và tính cách của mình cũng bị ảnh hưởng tính cách bác Tư Kềnh, tự ti và mau nước mắt

 

Khi mợ mình sinh cậu út năm 1960, nhà mình phải vào công tư hợp doanh. Có mấy cáinhà ở HB xung nhà nước hết vì đều mang tên bà nội ,mà bà nội lại di cư vào Nam. Nhà cửa túng thiếu, cậu mợ đành cho bác Tư Kềnh và chị Hợi nghỉ việc, chỉ giữ lại bác Đức ( bác nuôi cô em).

Từ đấy mọi công việc trong gia đình, quyền sinh quyền sát trong tay bác Đức.Bác Đức quản lý chi tiêu, quản lý công việc gia đình nhà mình rất tốt. Về sau cậu mình bị bắt, một mình mợ đi làm nuôi 3 đứa rất chật vật nên bác còn phải trông thêm trẻ em để thêm vào chi tiêu. Thực sự bác Đức như một người bác ruột trong gia đình mình. Chỉ mỗi một tội là không hiểu sao bác Đức ghét mình cay đắng. Bác ấy hành hạ mình đủ kiểu . Khi bác ấy dẫn 3 chị em đi sơ tán thì mọi công việc như nấu cơm, giặt giũ ,gánh nước, kiếm củi , kiếm lá về đun mình phải làm hết. Nhưng kinh khủng nhất là màn phạt cơm. Bác ấy lúc nào cũng kiếm ra tội để phạt cơm. Cả nhà ăn cơm còn mình ngồi bên cạnh lải nhải:

– Cháu xin lỗi, lần sau cháu không thế nữa, nhớ bác nhớ

Sau khi cả nhà ăn xong coi như bác tha thứ thì có hôm cơm hết chả còn hạt nào. Đêm  4 bác cháu nằm chung một giường, mình nằm ở chân giường, thỉnh thoảng bác ấy lại đạp bắn mình xuống đất , rét ơi là rét. Nói chung hồi ấy lúc nào cũng đói và rét

Không hiểu sao hồi ấy mình không kể cho mợ nghe điều đó và sau này mình hiểu mình đã làm đúng, vì nếu không, mợ biết trông cậy vào ai để nuôi dậy và đưa đi sơ tán cả 3 đứa ở cái thời bom đạn mù trời ấy.

Lúc ấy mình căm ghét mọi thứ, đố kị mọi thứ. Thực sự mình cảm thấy mình bị bất công thua thiệt. Lúc nào mình cũng xù lông giương cánh để đốp chát, đề phòng. Có lẽ khi tâm hồn mình u tối đố kị thì cái mặt mình cũng xấu đi thê thảm hay sao ấy!

Nhớ có một lần mợ mình nhờ cụ Võ An Ninh dẫn 3 chi em đi bờ hồ chụp ảnh .(Cụ Võ An Ninh chụp cho mợ nhiêù ảnh lắm vì mợ đẹp và có nụ cười rất tuyệt vời). Cụ Võ dẫn 3 chị em ra Tháp bút. Mình nhớ cụ bị đau chân mà cứ tập tễnh chạy vòng quanh 3 chị em mãi chả chụp được. Cụ bảo mình:

– Sao cháu cứ nhăn nhó quạu quọ thế. Cháu có biết là cau có xấu lắm không. Dù thế nào cháu cũng phải cười và tưởng tượng cháu đang ôm một bó hoa hồng trong tay. Lúc ấy cháu sẽ xinh đẹp !

Cụ nói thế nào thì nói cái mặt mình vẫn đờ ra nhăn nhó, cau có. Sau cũng chụp được nhưng xấu lắm. ( cái ảnh này cậu em trai vẫn còn giữ. Hôm nao mình sẽ pots lên để cả nhà thưởng thức) Khi cụ Võ đưa ảnh cho mợ, mợ chê xấu , cụ Võ bảo:

– Thánh cũng chả chụp cho con cô đẹp được. Con bé này nó có cái mặt tăm tối vì nó không chịu cười. Giá nó tươi được bằng một phần cô thôi thì cũng tốt

Phải rất lâu sau mình mới dần dần hiểu ra bài học Nụ cười Hoa hồng của cụ Võ An Ninh. Dù thế nào cũng nên nhìn cuộc đời bằng cặp mắt nhân hậu, không ghanh ghét đố kị.

Nói thế chứ không phải mình đã bỏ ngay được các tính xấu ấy đâu. Bao giờ nghĩ về một việc mình cũng  đặt giả thiết. Ví dụ, có lúc mình oán trách mợ là biết bác Đức sử tệ với mình mà vẫn im chả nói gì. Sau mình nghĩ nếu mợ nói , bác Đức bỏ đi ai trông 3 chị em. Hay nghĩ về bác Đức, mình nghĩ nếu hồi ấy bác ấy mà không khe khắt hẳn mình sẽ rất vụng dại và không biết trân quí những tình cảm mà bây giờ mọi người dành cho mình. Và như thế tuy có đau đớn nhưng chính bác đã đem lại cho mình rất nhiều. Mình thực sự cảm ơn bác .

Trong cuộc sống luôn song hành thành công và thất bại, hạnh phúc và bất hạnh, con đường chúng ta đi luôn ghập ghềnh sỏi đá và bản thân chúng ta có thể có lúc sai lầm nhưng hãy luôn biết cách ứng xử sao cho nhân văn nhất. Bởi ta mang đến cho cuộc đời cái gì thì cuộc đời sẽ trả cho ta cái ấy. Dù cho cuộc sống có như thế nào chúng ta hãy sống và đi tới với Nụ cười trên môi và Đóa hồng trên tay. Lúc ấy chúng ta sẽ xinh đẹp hơn rất nhiều!

 

P/s những chia sẻ trên đây của mình  là trong cách ứng xử đối nhân xử thế chứ không mang ý nghĩa rộng hơn.

Read Full Post »

Hồi nhỏ mình nhiều mơ ước. Đầu tiên , cũng như phần lớn các cô gái của những năm 60, 70 , mình mơ ước một buổi chiều thật đẹp nào đó được trông thấy Cánh buồm đỏ thắm, có hoàng tử đẹp trai  mang hoa đến đón . Bó gối ngồi ngắm lá tre rụng trôi trên con sông Nhuệ, mình dần dần hiểu sẽ chẳng có con tầu nào vào được dòng sông nhỏ bé quê mình. Thi thoảng trên sông có tầu cuốc hút bùn qua lại và ầm ì tiếng máy nổ. Mình nhao xuống đống bùn mà tầu vừa hút lên ấy nhặt con trai con hến, có con vỡ vỏ hở ruột trắng hếu nhìn thương lắm mà vẫn phải nhặt về nấu canh. (more…)

Read Full Post »

Tởm quá. Từ ngày đú đởn trên Fây, mắt mình xuống cấp trầm trọng. Hôm qua đi đo mắt , bác sĩ bảo phải Đeo kính ngay. Đeo kính thì đeo, sợ đếch. Đáng lẽ ở tuổi mình phải Đeo kính lâu rồi ý chứ.

Hồi chưa đú trên Fây mắt minh tinh như cú vọ. Thấy mọi người cùng tuổi , có khi ít tuổi hơn đã Đeo kính, mình lăn tăn lắm. Mịa, thấy người ta có mình chưa có, tức. Phóng cái pơ zô con vịt của thằng cháu ra Giảng võ đo kính. Lão bác sĩ cho mình ngó vào cái lỗ tròn tròn rồi phán: chửa cần kính. Mình bảo anh xem lại, bằng tuổi tôi mọi người đã đeo kính hết rồi, tôi sợ không đeo kính hại mắt. Lão bác sĩ tần ngần rồi phán: lên đo lại. Mình phấn khởi nhẩy cái tót vào vị trí đo kính. Lại nhìn qua cái lỗ tròn tròn. Lần này bác sĩ ngắm nghía lâu hơn rồi bảo: Vẫn không cần kính chị ạ. Nhưng mà lão bác sĩ nói đúng, mình không đeo kính mà đọc báo vẫn ngon.

Thế rồi bỗng dưng mắt mình cứ nhức nhức, kèm nhèm. Sáng dậy phải lấy tay tõe hai mí mắt lên. Kinh quá! Đọc sách thì chữ tác đánh chữ tộ. Viết bài thì dòng nọ xọ dòng kia. Mắt lúc nào cũng như có nhện giăng tơ với ruồi bay loạn xạ. Thôi thì lại phải đi đo mắt vậy

Lần này cắn răng tòi ra 500k mua quả kính lão thời trang. Lão thì lão vẫn phải đẹp. Từ hôm có kính cứ phải đeo suốt. Không đeo cấm có đọc sách , lượn Fây được. Ra đường phải đeo kính dâm không có thì mắt lóa nhức nhối chả nhìn thấy gì.  Bác sĩ bảo đấy là hiện tượng thoái hóa mắt.

Bạn bè trên Fây ơi, hãy cẩn thận với cái cửa sổ tâm hồn của mình nhé. Riêng mình , mình tự hứa sẽ giảm lướt Fây chém gió. Mỗi ngày bây giờ mình chỉ lượn chừng 12 tiếng thôi. Còn phải dành thời gian cho gia đình chồng con và ăn ngủ nghỉ nữa.

Bạn nào cần Đeo kính hãy Đeo kính ngay đừng cố sẽ  hại mắt và hại cho sức khỏe!

Bạn nào bác sĩ bảo chửa cần Đeo kính thì cũng đừng đeo kẻo cũng có hại cho sức khỏe!

Read Full Post »

Gửi Mô

Biết là em phải đi

Nhưng  chiều nay trời Vinh  nắng lắm

Giọt buồn thấm vào môi rất mặn

Có trôi ngược  đâu mà  đau xót ruột gan

Chị vẫn biết có hợp có tan

Và cát bụi sẽ trở về cát bụi

Lòng chị vẫn ngậm ngùi tiếc nuối

Đón chị hôm nay sao chẳng có em?

Nắng vẫn soi vàng lắm bậc thềm

Khế vẫn trổ một mầu hoa tím

Bàn tay em đã rời bàn phím

” Cuộc phiêu lưu ” phải dừng lại …Mô ơi!

Thôi cứ coi một cuộc dạo chơi

Nơi xa ấy bình yên em nhé!

Read Full Post »

Lão là thầy dậy nghiệp vụ nấu ăn cho tất cả cái lũ choai choai bọn mình ở Cửa hàng ăn uống Ga. Chẳng biết lão có 8 vía không nhưng lão thường gọi bọn mình là con xưng bà. Lão to cao và có nước da đen cháy, lúc nào cũng bóng loáng như chao mỡ. Bọn mình hay hỏi trêu  lão: bà ơi ngày xưa mẹ bà chạy chậm à?. Lão nổi đóa lên dứ dứ con dao thái thịt vào mặt bọn mình nhưng miệng thì cười toe toét: chậm chậm cái tiên xư chúng mày. Mẹ bà mà chạy chậm thì bà đã sướng, đéo phải đứng đây mà dạy mấy con nặc nô thái thịt.

Lão Cả Địn nấu ăn ngon lắm. Đặc biệt lão nấu phở rất ngon. Vợ lão cũng là bếp trưởng của một cửa hàng phở ngon có tiếng ở phố LQS- Hà nội thời ấy. Tiếng tăm còn lưu lại đến tận bây giờ. Lão dạy bọn mình tỉ mỉ từ việc ninh xương thế nào cho nước dùng trong mà lại ngọt đậm đà. Cho hoa hồi , thảo quả , quế chi tỉ lệ như thế nào cho nồi nước dùng thơm mà không gắt. Và bao giờ lão cũng thả vào nồi nước phở mấy con xá sùng biển. Thịt bò phải luộc thế thế nào để thịt ngọt đậm đà và thơm đặc trưng, không dai không bã. Hihi, nhờ có sự dạy bảo tận tình của lão mà bây giờ mình nấu ăn ngon phết! (more…)

Read Full Post »

Dạo này già rồi, cái gì cũng rệu rã. Các bộ phận từ trung ương đến địa phương thi nhau hỏng hóc.Nẫu thế! Đại tu hết thì phải từ ( BV) Lão khoa  qua Bạch mai. Từ Việt đức qua Viện C. Bệnh ”Rối loạn triều đình” vẫn còn nặng nề lắm nên trên bảo dưới đếch nghe. Trên chỉ đạo bước bên phải thì chân bước bên trái. Mỗi bước chân đi hai đầu gối kêu cót két như bánh xe bị khô dầu. Rồi thì tim mạch , huyết áp. Rồi thì mỡ máu, tiểu đường. Tất cả cứ rối như canh hẹ. Huhu… Thôi thì cái gì hỏng nhiều ưu tiên sửa chữa trước.  Chả nhẽ xóa sổ cái thể chế cha sinh mẹ dưỡng gần  60 năm cuộc đời này a.  Thế là mình  quyết định đi Viện C nâng cấp hệ thống cấp thoát nước đang có nguy cơ vỡ đập trước.

Cha bố đời, quả thận mí nị cái bàng quang kích thước có hạn mà ham muốn thấp hèn của mình thì vô hạn. Mình chè cháo, cà phê cà pháo, bia bọt đủ cả. Cái bàng quang rò rỉ phun phì phì như đập nước Sông Tranh. (more…)

Read Full Post »

Nhà mình có hai anh đẹp trai và một chị duyên gái. Anh đẹp trai lớn năm nay 13 tuổi. Cả nhà gọi là anh Cò zoe. Chả hiểu sao tên anh ấy hợp với người anh ấy thế. Anh ấy gầy như mõ là bởi vì anh ấy lười ăn. Hồi bé tí anh ấy đã lười ăn đến bây giờ anh ấy vẫn lười ăn. Hồi đẻ anh ấy mẹ anh ấy ưu tiên cho mình đặt tên , thế là mình đặt là Cò. Mình cứ nghĩ đặt thế cho nó  dân dã dễ nuôi. Con trai là Cò Vạc. Con gái là Bé, Hĩm…Sau này chẳng may anh ấy lười ăn quá, mẹ anh sót ruột giẫy đành đạch đổ vạ tại mình đặt tên Cò nên anh ấy gầy như con cò. Anh gầy nhưng anh đẹp trai và dí dỏm. Có lần  anh  bảo ” nếu đẹp trai là một tội thì tội của anh đáng bị tử hình”. Eo ôi anh tự tin quá cơ. Dưng mà anh đẹp trai thật . Anh có khuôn mặt trái xoan nhẹ nhõm. Hihi con trai mặt trái xoan. Mũi anh nhỏ xinh, không cao lắm nhưng cũng chả thấp. Mình thích nhất cái miệng của anh vì nó tươi tắn đầy đặn. Đôi môi đỏ chót hơi dầy và xoăn lên y hệt  miệng mẹ anh. Cái miệng anh  sau này chắc giết khối gái. (more…)

Read Full Post »

Older Posts »